Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

THƠ ĐỀ BỨC TƯỢNG



THƠ ĐỀ BỨC TƯỢNG
Bài hoạ thơ Quế Hằng
Vũ Giang

Ai thổi hồn vào tấm khoáng sa
Đã làm ngơ ngẩn khắp người ta
Che che cặp nhũ phô bầu sữa
Khép khép đôi chân dấu nụ hoa...
Thon thả lưng ong khoe dáng ngọc
Bờ cong thắt đáy lộ thân ngà
Khen ai khéo tạc nàng tiên nữ
Mặc khách tao nhân ước ước là....!*



* Ước tượng hoá thành người thật  

THƠ ĐỀ BỨC TƯỢNG
Bài xướng
             
  Quế Hằng

Ngả đầu Khoanh gối vẻ kiêu sa
Đây hẳn là tây chẳng phải ta
Phô diễn bờ cong miền dệt mộng
Chắn che ruộng mọng chốn ươm hoa
Thi nhân mỏi mắt trông hình ngọc
Mặc khách chồn chân ngắm dáng ngà
Không mảnh vải mang mà vẫn chỉnh
Gieo vào gan ruột, cứ như là!

TÁO VỀ TRỜI


         TÁO VỀ TRỜI 
           

          
Trưa nay tiễn Táo về trời    
Xin có đôi lời nhắn gửi Táo Quân 
Bẩm thưa với Ngọc Hoàng rằng  
Kinh tế suy thoái, dưới trần liêu xiêu
Làm ăn phá sản cũng nhiều
Đồng tiền mất giá, ấy điều đáng lo
Nhiễu nhương bởi tại đám cò     
Cò đất, cò chức, cò lo văn bằng   
Ruộng đồng có tự ngàn năm    
Cò múa dự án, đất nằm dân chơi   
Có kêu chẳng thấu đến trời   
Chỉ mong giữ được tình đời như xưa  
Thần dân mong mỏi được mùa   
Thợ thuyền có việc, tết về có lương
Thương dân ngài xuống trần dương    
Trị cho những kẻ nhiễu nhương ở đời     
Rượu chè sát phạt nó chơi      
Thắng thua tiền tỉ nó cười tỉnh bơ....!         

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

NHÂN NGÀY GIỖ MẸ ĐĂNG LẠI NHỮNG BÀI VIẾT VỀ MẸ



THƯ GỬI MẸ
Viết nhân ngày lễ Vu Lan Nhâm Thìn 2012
        (song thất lục bát)
                                       Vũ Ngọc Giang
Đã gần bốn năm rồi mẹ nhỉ
Mẹ tìm về yên nghỉ nơi xa
Giờ còn đơn lẻ bóng cha
Quẩn quanh vẫn ở ngôi nhà mình xưa.
Mẹ sớm tối dầm mưa dãi nắng
Suốt cuộc đời mẹ chẳng trách than
Mẹ chưa có buổi an nhàn
Lo toan cơm áo cơ hàn mẹ ơi!
Mùa đông lạnh tê người giá buốt
Mẹ ân cần dõi bước chân con
Rét nhiều mẹ trải ổ rơm
Đói thì khoai sắn thay cơm mỗi ngày.
Bóng hình mẹ còn đây mãi mãi
Nhắc con về gặp lại ngày xưa
Quê mình nước mặn đồng chua
Qua sông bằng cái cầu dừa bắc ngang!
Vui nghĩa xóm tình làng sớm tối
Với họ hàng ngoại nội gần xa
Ở đây nhà sát vách nhà
Bức tường ngăn cách vời xa xóm làng!
Tình Mẫu Tử hơn vàng cao cả
Thế mà giờ hai ngả hai nơi
Vu Lan con gửi mấy lời
Cầu mong mẹ mãi thảnh thơi suối vàng!
Dù cho có gian nan vất vả
Nguyện giữ gìn danh giá Gia Phong
Khi vui con cháu vui cùng
Khi buồn tất cả đồng lòng sẻ chia...!
                               Rằm tháng bẩy năm Nhâm Thìn
------------------------------------------------------------



CỦA MẸ  ĐỂ DÀNH
(Viết trong mùa Lễ Vu Lan năm Canh Dần)



                    Vũ Ngọc Giang

Từ ngày tôi còn bé.
Nghe mẹ tôi kể rằng
Phải buôn bán tảo tần.
Từ buồng cau nải chuối
Gánh lá chè mẹ hái .
Từ củ tỏi củ hành
Gom góp bốn năm năm.
Chưa chẵn ngàn đồng bạc

Nhà quê ra tỉnh lẻ.
Hai mươi cây đường dài
Ba giờ sáng thức dậy.
Đi bộ mình mẹ thôi
Bẩy giờ là đến nơi
Hiệp Thành tiệm vàng lớn
Mua một đôi khuyên tai.
Hai đồng rưỡi vàng ròng
Vào tháng tám năm tư
(1954)
Quê tôi chưa giải phóng

Năm tôi vào lớp bẩy
Mẹ lấy con dao quai
Cắt sợi chỉ trên tai
Tháo đôi khuyên đem bán
Mua cho con xe đạp
Hiệu Phượng Hoàng xích hộp
Tôi mừng rơi nước mắt
Cả lớp bốn mươi người
Chỉ mình tôi đạp xe.
Oai hơn ngồi xế hộp
Trường quê tôi xa lắm
 Bốn cây số đường làng
Bạn nào được quá giang
Còn mừng hơn tôi nữa

Rời mái trường phổ thông
Tôi lên đường tòng quân
Vào đến vùng đạn lửa.
 Mẹ tưởng không còn nữa
Đứa con lớn của mình
Rằm tháng bảy hàng năm
Cầu cho tôi siêu thoát
Về đến miền cực lạc
Bao đêm dài trằn trọc
Mẹ ngóng trời phương Nam

Ngày tắt lửa chiến tranh
Cả nước được thanh bình
Tôi như cục vàng ròng
 Lao về vòng tay mẹ
Còn gì quý hơn thế.
 Con mẹ vẫn nguyên lành
Qua lửa đạn chiến tranh
 Hôm nay về với mẹ

Rồi tháng ngày sau đó.
 Với đồng lương ít ỏi
Hàng tháng con để dành
Gửi cha mẹ tiêu dùng
Để không còn phải đói
 Mẹ ăn dè hạt tiện
Không dám mua thịt cá
 Chỉ rau mắm dưa hành
Mẹ lại cất để dành
Mỗi năm mua nửa chỉ

Mẹ tôi!  không biết chữ
Nghĩ! thương bảy đứa con
Gom bảy chỉ vàng ròng
Quấn trong người mẹ giữ
Như thể là đốt ruột.
Mẹ cắt ra để dành....
Gửi tặng lại con mình
Khi mẹ không còn nữa
Các con không hề biết
Mẹ chẳng kể bao giờ

Khi mẹ đã đi xa
Lục tìm trong đáy tủ
Thấy một gói màu đỏ
Mở ra bảy chỉ vàng
Các con mẹ ngỡ ngàng
Bảy anh em cùng khóc
Cả cuộc đời khó nhọc
Mẹ chỉ sống vì con
Mong con được vuông tròn
Mong cháu mình hiếu thảo

Hôm nay rằm tháng bảy
Trước vong linh ông bà
Vong linh mẹ nơi xa
Thắp nén nhang con tạ
Mẹ ơi ! hãy yên lòng
Dù trời cao lồng lộng
Ôm trái đất vào trong
 Dù Biển rộng mênh mông
Không sánh bằng lòng Mẹ!

Tôi viết những dòng này
Xin nhắn gửi một nhời
Hạnh phúc cho những người
Còn trong vòng tay mẹ
Còn được nghe mẹ kể.
Trên vạn nẻo đường đời
Trong trọn cả kiếp người
Chỉ một người là Mẹ!

                                      Sài gòn 8/2010
-------------------------------------

Mẹ Tôi
     
Vũ Ngọc Giang 
Viết mừng sinh nhật mẹ 2003 
                         
Mồ côi cả mẹ lẫn cha
Chị em  trong nhà đùm bọc lẫn nhau
Nhà nghèo thiếu trước hụt sau
Ngồi  nghe mẹ kể mà đau quặn lòng
Bạc tiền không có một đồng
Chị em côi cút vừa đông vừa nghèo
Đi ở  cắt cỏ băm bèo
Ngày công đổi lấy một hào mua xôi
Bát cơm đổi bát mồ hôi
Mười bốn  tuổi đời về với cha con
Dẫn theo cậu út đi kèm
Chỉ mong  có việc  để  làm đủ ăn
Tảo tần  chăm chỉ siêng năng
Công việc nhọc nhằn không quản ngày đêm
Bấy giờ xóm dưới làng trên
Tây về xây bốt xây đồn trên cao
Bắt dân không sót người nào
Đi phu gánh gạch lên cao xây đồn
Nằm trong bụng mẹ là con
Biết gì năm tháng  ngày còn đánh Tây
Mẹ kể ! tháng tháng ngày ngày
Gánh  gồng  đi mấy chục cây là thường
May mà  trời nhủ lòng  thương
Anh em bảy đứa tìm đường đi ra
Mẹ về tiếp nhận việc  bà   
Chăm lo thu vén cho nhà ấm êm
Quê nhà họp chợ từng phiên
Không xuống ruộng cấy thì lên hái chè
Chợ phiên mẹ vẫn mua quà
Khi thì bánh đúc, bánh đa, quả bòng *
Chắt chiu  cóp nhặt  từng đồng
Áo rách mẹ mặc áo lành cho con
Nhuộm vải bằng củ nâu non
Đem nhúng xuống bùn cho nó bền  hơn
Nuôi con sớm lửa tối đèn
Mẹ mong từng đứa các con lên người
Gần tám mươi  mẹ mới cười
Cháu  con thành đạt cuộc đời mẹ vui
Bây giờ tuổi đã già rồi
Cầu mong mẹ khỏe sống đời với con

                            Tp Hồ Chí Minh 11/ 2003                                                                                  
* Quả bưởi tiến Hài Dương

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

HÃY ĐẶT CỐC NƯỚC XUỐNG


Ảnh minh hoạ nguồn từ google

  HÃY ĐẶT CỐC NƯỚC XUỐNG

Một giáo sư bắt đầu giờ giảng của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên, “Các bạn nghĩ cốc nước này nặng bao nhiêu?”
50 gam!…‘100 gam!… ‘125 gam!’… các sinh viên trả lời.
Tôi không thể biết chính xác nếu không cân,’ giáo sư nói, nhưng câu hỏi của tôi là: Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ giơ cái cốc thế này trong vài phút?
Chẳng có gì cả các sinh viên nói.
OK, vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ? giáo sư hỏi.
Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ, một sinh viên trả lời.
Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?’
Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện, một sinh viên khác cả gan nóị Và tất cả lớp cười ồ.
Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?, giáo sư lại hỏi.
Không ạ, các sinh viên trả lời.
Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?
Các sinh viên lúng túng. Rồi một người trả lời, ‘Đặt cốc xuống!’
Chính xác! giáo sư nói, Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đầu vài phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt.
Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa.
============
Lời bình: Nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hãy nhớ ‘đặt chúng xuống’ vào cuối mỗi ngày khi bạn đi ngủ. Nhờ vậy, bạn tránh được stress để khởi đầu một ngày mới thật tỉnh táo, khoẻ mạnh. Và đó là thứ giúp bạn có thể giải quyết mọi vấn đề. (ST)

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

MƯỚN THỢ CÀY



     MƯỚN THỢ CÀY
                         Vũ Giang
Thời tiết năm nay tốt thế này
Mưa hoà gió thuận tính sao đây?
Mảnh vườn trống trải không người cuốc
Thửa ruộng hoang sơ thiếu thợ cày
Em sợ mướn người chưa thạo việc
Nên nhờ đồng nghiệp đã quen tay
Cày xong anh lại bơm nhiều nước
Có được vụ này sướng ngất ngây
                               VG - 01/2013

TỰ HOẠ Vũ Giang

Xin kể bác nghe chuyện thế này
Nhà tôi có ruộng để không đây
Tìm người thợ giỏi về khoan giếng
Kiếm kẻ khéo tay đến để cày
Muốn thợ lành nghề nhìn thạo việc
Đừng đưa tập sự thấy thơ ngây
Bác ơi hãy giúp dùm tôi nhé
Xin hãy thuận lòng giúp một tay.

BÀI HOẠ Hien bđ

Mảnh ruộng ba bờ ở xóm này
Bỏ hoang mấy vụ, nói chi đây
Cỏ lên chắn lối, không ai cắt
Nước chảy tràn khe, chẳng kẻ cày
Hàng xóm muốn nhờ, nhưng chặc lưỡi
Bạn bè định mướn, lại xua tay
Thôi đành phải tự mình chăm bón
Ai trách thì rằng tớ chút ngây!

THI ĐÀN NHÀ GIÁO


THI ĐÀN NHÀ GIÁO
 ( Bài hoạ -  khoán thủ câu 1)
                      Vũ Giang

Hoạ  thơ nhà giáo buổi xuân TÂN
THI  viết sao cho nhập nối VẦN
ĐÀN  dạo, nhạc công như tướng sĩ
NHÀ  thơ ngâm diễn, tựa thiên THẦN
GIÁO  viên nghề quý luôn tươi trẻ
TUỔI  xế nghiệp thầy vẫn nét XUÂN
THANH  thản cuối năm vang tiếng hát
TÂN  xuân nhộn nhịp khúc chầu VĂN
                                         21/01/2013


THI ĐÀN NHÀ GIÁO
Bài Xướng Bùi Minh Trí

Thi đàn nhà giáo tuổi thanh tân 
Thơ lắng tình sâu đẹp mỗi vần
Cảm hứng tung bay theo tứ lạ
Luật niêm chắt lọc kết câu thần
Chung tay góp gió tôn phong cách
Góp sức khơi nguồn tạo nét xuân
Tỏa ngát hương đàn mười sáu chữ
Lung linh trí tuệ sáng nhân văn
 

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

MÙA XUÂN ĐẾN RỒI



MÙA XUÂN ĐẾN RỒI
  Viết tặng các bạn trẻ

Anh có nghe mùa xuân
Mùa mai đào nụ trổ
Hoa về đầy trên phố
Quyến luyến hồn thân quen!

Anh có nghe lòng em
Như cây rừng vẫy gọi
Vẫn thẹn thùng chưa nói
Lời hẹn hò yêu đương

Anh có nghe làn hương
Từ áo dài em mặc
Toả ra từ sợi tóc
Ngọt ngào và mộng mơ!

Anh có nghe lời thơ
Chắt ra từ quả ngọt
Để cho lòng khao khát
Để cho đời say mê

Anh có nghe hồn quê
Đầy hoa thơm cỏ dại
Như hồn thời con gái
 Như màu tím hoa sim

Anh có hay con tim
Vẫn ngoan hiền dễ bảo
Bỗng dưng khùng giông bão
Nổi loạn ngày đầu đông....!

Anh có nghe mùa xuân….
Mùa mai đào nụ trổ
Hoa về đầy trên phố
Quyến luyến hồn thân quen....

  Vũ Giang - 20/01/2013

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

QUÁN VẮNG



QUÁN VẮNG
               Vui cuối tuần

Quán vắng  nhà gần em ghé chơi
Bên chai rượu thuốc thấy anh ngồi
Nếu muốn em làm người nội trợ
Chia buồn sẻ nợ thế lại vui

*   *   *
Hàng xóm láng giềng anh tới chơi
Khuya phòng vắng vẻ bóng em ngồi
Miềng trầu anh gửi người thao thức
Muốn để ấm lòng chúc thật vui…!
                       VG     19/01/2013

QUỲNH HOA



alt

Mình ngà dáng ngọc toả thơm hương

Một đoá quỳnh hoa nở trước vườn

Ngào ngạt thơm bay theo ngọn gió

Ngọt ngào hương toả đến hơi sương

Trong mưa nàng tựa hoa trinh nữ

Trước bão em là lá bạch dương

Tạo hoá  cho em nồng thắm mãi

Để đời đọng lại mối tơ vương

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

HOÁ ĐÁ

HOÁ ĐÁ
                            Vu Ngoc Giang


Khi hồn tôi héo khô rồi hoá đá
Em nhớ thương hãy chọn đá làm đàn
Khi trống vắng ngồi bên đàn em nhé
Gõ vào thành dù nhẹ cũng ngân vang ....!   

Hướng dẫn cách xuất dữ liệu trên Yahoo! Blog

Hướng dẫn cách xuất dữ liệu trên Yahoo! Blog

Bữa giờ thấy mọi người cũng thắc mắc nhiều về chuyện tải dữ liệu về sau khi đóng blog,

 Julie đăng hướng dẫn tải cho cả nhà tham khảo nha. 
Chú ý là:
- Công cụ tải sẽ có sau ngày 17/1/2013, từ giờ tới đó nếu các bạn vào link download.blog.yahoo.com thì sẽ không được nha
- Blog vnteam sẽ vẫn vào được sau ngày 17/1/2013 nên mọi người cứ yên tâm nha.



Quá trình xuất dữ liệu gồm 3 bước sau:

Bước 1:
Nhấn vào nút XUẤT DỮ LIỆU (EXPORT) trong trang download.blog.yahoo.com để đồng ý bắt đầu quá trình xuất dữ liệu.
Bước 2:
 Sau khi nhấn nút, bạn có thể tắt máy và chờ cho hệ thống xuất dữ liệu hết. Khi quá trình xuất dữ liệu hoàn tất (quá trình này có thể mất đến 72 giờ) Yahoo! sẽ mail thông báo cho bạn kèm với link để bạn tải dữ liệu.
Bước 3:
Trở lại trang này và tải (download) các file dữ liệu.


CHÚ Ý:

Công cụ này chỉ hỗ trợ cho người dùng blog Yahoo! Blog Vietnam. Nếu bạn đăng ký blog tại các server khác (Taiwan, Korea, hongkong) thì không tải được
• Công cụ này có thể giúp bạn xuất lưu trữ các bài viết, bình luận bài viết và hình ảnh từ Yahoo! Blog Vietnam, tuy nhiên Yahoo! không thể cam kết về mức độ hoàn thiện và chính xác hoàn toàn so với nội dung gốc.
• Công cụ và trang tải nội dung này chỉ hoạt động từ ngày 17/01/2013 đến ngày 14/03/2013.
• Vì quá trình xuất dữ liệu mất khá nhiều thời gian nên Yahoo! kiến nghị các bạn nên tiến hành Bước 1 (nhấn nút đồng ý xuất dữ liệu) trước ngày 09/03/2013để đảm bảo bạn còn đủ thời gian để tải dữ liệu nến về lưu trữ trước khi công cụ hết hạn.
Nguồn: http://blog.yahoo.com/vnteam/articles/831978/index
Bài của Huandrums gửi.

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

TẮM DƯỚI TRĂNG



TẮM DƯỚI TRĂNG
                         Vũ giang

Như một đoá quỳnh toả ngát hương
Bức tranh  loã thể để trong vườn
Mình ngà thấp thoáng trên thành giếng
Dáng ngọc ảo mờ dưới khói sương
Cứ ngỡ nàng Tiên nơi thượng giới
Ai ngờ con gái dưới trần dương
Nhìn hoa chú Cuội lòng ngây ngất
Ngắm bóng chị Hằng cũng vấn vương...

TẮM TRĂNG
Tự hoạ 
Bên giàn thiên lí ngát thơm hương
Một tháp toà sen khoả giữa vườn
Thấp thoáng "nương long" bên giếng cổ
Ảo mờ dáng ngọc dưới làn sương
Em làm sông núi quay nghiêng ngả 
Đắm cả thuyền hồn xuống đại dương
Tạo hoá cho em bao chuyện lạ
Gửi vào thiên hạ cả sầu vương

"Lược trúc chải cài trên mái tóc,
Yếm đào trễ xuống dưới nương long. "
(Thiếu nữ ngủ ngày - thơ Hồ Xuân Hương)

NGƯỜI XINH
                           Quế Hằng
Nõn nà “cánh bướm” cứ đưa hương
Ngan ngát bay theo dạo phía vườn
Có phải Dạ Lan vờn cánh gió
Hay chăng Nguyệt Quế đậu cành sương
Khuôn vàng tỏa sáng so vầng nguyệt
Thước ngọc rạng ngời sánh ánh dương
Xin chớ thốt lời oanh thánh thót
Để ruột gan anh thắt mối vương
17/4/2012
NHỚ QUÊ 
Họa nương vận
Đi đâu cũng nhớ đất quê hương
Lối xóm, hàng cau với mảnh vườn
Sáng sáng mờ mờ làn khói tỏa
Chiều chiều lơ lửng cảnh mờ sương
Càng vui đất khách Sài thành phố
Càng nhớ quê nhà đất Hải Dương
Mỗi cảnh, mỗi nhà quê chỉ một
Tình quê ai cũng mãi tơ vương
                              DIZIKIMI

NHỚ MẸ THƯƠNG CHA
                         Vũ Giang

Tôi đã xa rời chốn cố hương
Xa luôn giếng ngọc ở bên vườn
Thương cha gặt lúa đêm trăng tỏ
Nhớ mẹ cấy trồng sáng lạnh sương
Cha muốn đời con ra biển rộng
Mẹ mong con sẽ vượt trùng dương
Biết bơi con lội tìm cha mẹ
Cha mẹ không còn tiếc vấn vương.

Đóa quỳnh hương
Trần Kim Lan
(Họa bài: Tắm dưới trăng – TG: Vũ Giang)

Trăng khuya lấp lánh đóa quỳnh hương
Ngan ngát trinh nguyên tòa khắp vườn
Cánh trắng nõn nà rung đón gió
Nhụy vàng mơn mởn vẫy chào sương
Hương nồng quyến rũ bao du khách
Sắc thắm đắm say cả ánh dương
Nắng sớm mơn man hoa giã thế
Thi nhân thơ thẫn khúc tơ vương.

VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA


VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA
                             Vũ Giang
Sóng nhớ ai sóng thở dài trên biển
Cứ dạt dào ẩn hiện lúc gần xa
Trời thương ai đêm thanh vắng hiền hoà
Ru ai ngủ thả hồn về một thuở

Bóng vừa xế buổi chiều tà đã đến
Con đò xưa thanh thản bến sông đời
Cánh phượng hồng buông nỗi nhớ đầy vơi
Về thăm trường lòng xao xuyến khôn nguôi

Cho hồn tôi được sống lại một thời
Cãi cọ nhau bởi làm vương chút mực
Loang trên áo khiến bạn tôi muốn khóc
Biết bao giờ tôi giặt lại đền em

Năm mươi năm về gặp lại người quen
Tay nắm tay bạn tôi cười khúc khích
Tôi hỏi bạn đến bây giờ còn tức
Bởi vô tình tôi vấy mực áo em

Mắt chân chim, hai hốc má tờ tiền
Vẫn nụ cười cô bạn cũ hồn nhiên
Để lại đời bao nỗi nhớ không quên
Tuổi học trò, ơi cái tuổi thần tiên....!

Viết theo lời nhắc của một người bạn, bạn có nhớ tớ vần C còn bạn vần G ngồi sau tớ  tớ tức điên
khi bạn vẩy mực vào cái áo phin nõn của tớ cách nay 50 năm.

THĂM LẠI TRƯỜNG XƯA
 Bạn Nguyễn Thị Thanh Thuỷ Hải Phòng
(Trong ảnh người đứng hàng đầu thứ 3 từ trái qua)

Tôi về thămlại trường xưa
Con thuyền tải đạo sớm trưa đôi bờ
Tôi về nhặt lại tuổi thơ
Tìm trang sách cũ bây giờ là đây

Tôi về gặp lại bạn, thầy
Lục trong kí ức tháng ngày mộng mơ
Nơi ngàn ánh mắt tuổi thơ
Sân trường lộng gió dưới cờ vàng sao

Nơi ngàn trò cũ năm nào
Thầy cô chắp cánh bay vào tương lai
Sử thi kiến thức dùi mài
Nên danh nên giá nên tài từ đây

Bao năm bao tháng bao ngày
Rèn văn giũa lễ ơn thầy nghĩa cô
Trường xưa dựng lại quy mô
Tầng cao ngói đỏ soi hồ nước mây

Đường xưa in dấu chân thầy
Chùm hoa phượng vẫn hong đầy tiếng ve
Cành cao vẫy gọi chim về
Trái bàng chín đợi chùm me xanh chờ

“Tôi về nhặt lại tuổi thơ
Tìm trang sách cũ bây giờ là đây”
                           Hải Phòng 15/8/2012

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

SAY BIẾT HỎI AI



SAY BIẾT HỎI AI?
                        Vũ Giang
Không bia
không rượu mà say?
Không cầm phải lửa sao tay nóng bừng?
Bỗng dưng tim đập phừng phừng
Thế là chạm phải cái mình với ta

Không họ gần, chẳng họ xa
Lại về chung sống một nhà chăm nhau?
Để rồi không trước thì sau
Cháu con cùng họ nối nhau một bầy…

Đứa kêu u đứa gọi thầy
Cao xanh kiến tạo rừng đầy tốt tươi
Bao la trong giữa đất trời
Không bia không rượu sao đời lại say ?
                                            15/01/2013

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

CÔNG BẰNG

    Tham nhũng ngày càng tinh vi  hình từ intenet


CÔNG BẰNG
                    Vũ giang

Làm chi có được sự công bằng
Kẻ khó người giàu cả vạn năm
Tranh cãi chỉ làm ta phí sức
Đấu tranh bạn sẽ tổn thương lòng
Xuôi dòng buông thả may còn sống
Ngược nước gắng chèo chết chửa xong
Câu của người xưa ta ráng thuộc 
Làm chi có được sự công bằng.

                                             VG – 01/2013

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

NỬA TRÁI SUNG



NỬA TRÁI SUNG
(Đồng tác giả tại Linh Đàm HN)

Em gắp mời chàng nửa trái sung
Xin người chớ nghĩ ngợi lung tung
Chát bùi đôi lứa cùng nhau chịu
Cay đắng chúng mình sẽ gánh chung
Quán ngói Linh Đàm hồn lướt khướt
Nhà xưa Đầm Mực ý tương phùng
Bài thơ cùng viết nơi bàn tiệc
Em gắp mời chàng nửa trái sung…!

                 Linh Đàm tháng25/ 12/2012

Xuất xứ bài thơ:  tháng 12/2012 Vũ Giang về thăm các bạn thơ khu bán đảo Linh Đàm Hà Nội, sau khi hát hò ở nhà thi sĩ Đăng Cang
Nhóm chúng tôi kéo nhau ra quán Nhà Ngói
lai rai cuối chiều, ngồi vào bàn chưa có mồi nhậu trên bàn chỉ có độc một đĩa dưa muối bằng những trái sung được cắt làm đôi, khi rượu được rót ra ngồi chờ mồi, thi sĩ Quyế Hằng cầm đũa gắp cho thi bá Thang Ngọc Pho “ nửa trái sung” Ngay lập tức câu mở đề được tuôn ra:
“ Em gắp mời chàng nửa trái sung”
Ngay lập tức bác Pho có câu tiếp:
“Xin người chớ nghĩ ngợi lung tung”
Thế rồi cứ như dòng chảy Đăng Cang, Vũ Giang, Tăng Hoành Lão, Vũ Ngọc Phàn,Quế Hằng cứ tung hứng nối vào thành bài thơ trên, chắc lúc say mọi người đã quên nhưng may là cái máy của tôi kịp ghi lại, hôm nay cuối tuần rảnh rỗi mở ra nghe và chép vào đây, mong mọi người cùng tán ra cho vui nhé.

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

THƠ SƯU TẦM


MỘT BÀI THƠ HAY
Hình ảnh nội tuyến 1

Nominated by UN as the best Poem Written by an African Kid
 

When I born, I black
 
When I grow up, I black :
 
When I go in Sun, I black
 
When I scared, I black
 
When I sick, I black
 
And when I die, I still black
 

And you white fellow
 
When you born, you pink
 
When you grow up, you white
 
When you go in sun, you red
 
When you cold, you blue
 
When you scared, you yellow
 
When you sick, you green
 
And when you die, you grey
 
And you calling me colored??
 
__________

Bài thơ được tổ chức UN bình chọn là bài thơ hay nhất . Bài thơ được viết bởi một đứa bé Châu Phi
Khi tôi sinh ra, tôi màu đen
Khi tôi lớn lên, tôi màu đen
Khi tôi đi dưới mặt trời, tôi màu đen
Khi tôi sợ, tôi màu đen
Khi tôi đau, tôi màu đen
Và khi tôi chết, tôi cũng màu đen
.
Anh nói rằng anh trắng
Khi anh sinh ra, anh màu hồng
Khi anh lớn lên, anh màu trắng
Khi anh đi dưới mặt trời, anh màu đỏ
Khi anh lạnh, anh màu xanh
Khi anh sợ, anh màu vàng
Khi anh đau, anh màu tái (lục)
Và khi anh chết, anh màu xám
Và tại sao anh lại nói tôi là da màu !

Vì bài này quá đơn giản để dịch, vì quá nghẹn ngào mà dịch, quá cảm phục dưới cái nhìn tinh tế và cách lập luận logic của một đứa bé mà dịch, và thật bất ngờ trước những câu chữ đơn giản nhưng sức chứa đựng truyền tải thật phi thường mà dịch.
Cho nên nói khi chưa biết làm thơ thấy vần điệu là hay; khi mới biết làm thơ  thấy chữ nghĩa được tu từ đẽo gọt là hay, khi làm thơ được rồi  thấy quan sát, đột phá, đổi mới là hay...
 Rồi cho đến một khi nào đó  thấy tất cả đều là vô nghĩa.
 Chỉ cọ̀n lại tấm lòng với cảm xúc đích thực của chính mình, tuôn chảy ra một cách tự nhiên, thoát khỏi sự ràng buộc của ngôn từ - thi tứ, thoát khỏi sự gọt nắn, o bế của chức danh, tuổi tác, đẳng cấp, giới tính..khi đó mới thực sự đúng nghĩa là Thi Ca.
Vũ Ngọc Giang sưu tầm.