Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

HOA CỦA NÚI

HOA CỦA NÚI
Vũ Giang

Hoa núi là em đẹp ngất ngây
Mảnh mai trong trẻo dáng thon gầy
Như nhành lan tím cười cùng gió
Tựa cánh hồng tươi ghẹo với mây
Giữa núi hoang sơ giàu sự sống
Bên rừng thanh vắng sức tràn đầy
Hoa em níu giữ bao hồn khách
Chẳng thể xa rời khỏi chốn đây.

                                       

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

TÌNH QUÊ

TÌNH QUÊ
                Vũ giang

Cuối thu có chuyến hồi hương
Chỉ hai chú cháu trên đường một xe
Cũng mong một chuyến đi về
Thấy người thấy cảnh của quê hương mình
Khởi hành từ lúc bình minh

Trưa thăm Bình Thuận hữu tình nên thơ
Dọc theo bờ biển mộng mơ
Đường xe phố xá bây giờ khác xưa
Dừng chân dùng bữa cơm trưa
 
Đúng ngày bão lũ đổ mưa trắng trời 


Băng qua bao núi bao đồi
Tối về hội ngộ gặp người Quy Nhơn
Đón tôi hai cháu Nhung, Nguyên
Mừng vui tiếp bác ở Miền Nam ra
Câu thơ cháu gửi làm quà
Lần đầu gặp bác nhưng là rất quen
Hôm sau bác lại lên đường
Qua miền Đất Quảng yêu thương dạt dào
Bỗng dưng tôi nhớ ngày nào
Hành quân ba tháng mới vào đến đây
Đi qua Đà Nẵng sáng nay
Phố phường ngập lụt một ngày bão giông
Nước vào phố cũng như sông
Trẻ em vắng lớp vì không có đò


Dừng xe ở vịnh Lăng Cô

Ăn trưa bên những rặng dừa ngát xanh
Người xe tiếp cuộc hành trình
Qua cố đô Huế rồi sang Đông Hà
Đến đây cuối buổi chiều tà
Gặp người bạn log tên là BachDuong
Lần đầu gặp bạn xa phương
Kể nhau nghe những chặng đường đã qua
Xe tôi nghỉ lại Đông Hà
Vì ngoài Lệ Thuỷ ngập nhà, lối đi


Bão về lũ đến cấp kì

Sâu hai mét nước, biết đi đường nào
Sáng ra phải chọn đường cao
Quay xe rẽ lối, đi vào Trường Sơn *
Tuy xa đường dễ đi hơn
Vòng qua Lệ Thuỷ, băng sang Quán Hầu 
Vắng người xe chạy thật mau
Sang đất Hà Tĩnh thấy giàu hơn xưa
Ven đường phở sáng, cơm trưa
Phố cà phê võng, cũng vừa khai trương
Tiếp thị cháu đứng bên đường
Che dù, váy ngắn, ai thương ghé vào
Tôi ghe tài xế xì xào
Lỡ đường ghé lại quán nào cũng vui….


Đến cầu Bến Thuỷ đây rồi
Xe vào trong phố gặp người thành Vinh
Ở đây phong cảnh hữu tình
Nhà cao phố rộng khác hình bóng xưa
Dừng xe nghỉ lại ăn trưa
Câu hò xứ nghệ say sưa nỗi lòng
Nhớ ngày vào đến bến sông
Xuống “xà lan” chở theo dòng sông Lam**
Qua đất Hà Tĩnh vô Nam
Thế mà đã bốn mươi năm cuộc đời


Hàm Rồng tôi đã đến nơi
Bỗng rưng rưng nhớ, một thời đạn bom
Giờ khu công nghiệp mọc lên
Bao nhiêu nhà máy ở trên đất này
Quê choa giờ đã đổi thay 
Ninh Bình nắng đẹp một ngày cuối thu…
Trời xanh pha chút sương mù
Heo may  se lạnh như ru nắng chiều
Qua đất Nam Định mến yêu
Lòng tôi nhớ lại một chiều xưa xa


Bạn đưa tôi đến căn nhà

"Giao Tế"* nhà khách để mà nghỉ ngơi
Chiều về công việc xong xuôi
Muốn a lô  phải gặp người tiếp tân
Ngày nay thay đổi bội phần
Nhiều khu công nghiệp xây gần bến sông
Có khu du lịch Thịnh Long
Ai buồn đến đó là lòng thảnh thơi
Tiên bồng đủ món ăn chơi
Cảm ơn thời thế cho đời hôm nay
Xưa kia ở bến sông này
Lại qua những chuyến đò đầy sang sông
Giờ không còn chuyến phà đông
Cây cầu Tân Đệ nối thông Thái Bình


Gặp cô chủ quán thật xinh

Mời mua bánh cáy Thái Bình nhé anh
Người xe vẫn tiếp song hành
Tối về nghỉ tại quê mình Hải Dương
Thế là qua mấy ngày đường
Tôi về với ruộng với vườn quê tôi


Cánh đồng có tự bao đời

Ông cha tưới đẩm mồ hôi đất này
Ông cụ ngày xưa đi cày
Là cha ông lão ngày nay đi bừa
Phơi mình dãi nắng dầm mưa
Chỉ mong cuối vụ được mùa lúa thơm
Mong sao ruộng cấy mãi còn
Đừng mang dự án sân gôn về đồng
Dân mà mất ruộng là xong
Trẻ thì siêu dạt, già không còn nhà


Đình chùa mồ mả ông cha

Cũng bay đừng nói căn nhà bé con
Biết rằng đời chẳng còn son
Mà tình quê mãi vẫn còn mang vai
Mong sao ngày tháng năm dài
Tiếng hò Sông Hậu vang hoài ngân xa
Câu ca Quan Họ mặn mà
Lời thơ xứ Huế thiết tha nghĩa tình
Cầu mong xứ sở quê mình
Nở hoa trước ánh bình minh rạng ngời .
Mấy dòng viết vội thế thôi

Để hồn lưu lại một thời với quê.
                                         
Tháng 10/2011
* Ngập đường phải rẽ lên đường Trường Sơn cả trăm cây số qua huyện Lệ Thuỷ rồi mời quay xuống QL1 gần cầu Quán Hầu Quảng Bình.
** Ngày hành quân vào Nam đơn vị tôi 500 người xuống 5 chiếc xà lan, mỗi chiếc chở 100 người, loại xà lan chờ than trên sông. Che bạt kín rồi phủ lá nguỵ trang đi từ Bến Thuỷ dọc sông Lam sang đất Kì Anh Hà Tĩnh,
rồi từ Kì Anh Hà Tĩnh kéo xuôi sông Gianh vào đến Quảng Trạch Quảng bình. đi bộ sang Bố Trạch  vượt Trường Sơn vào Miền Nam.
 Năm  1994 tôi có dịp về công tác tại Nam Định, cả thành phố chỉ có nhà nghỉ cao cấp nhất là nhà khách Giao Tế của tỉnh và khu nhà khách chuyên gia của Cty dệt Nam Định, không có thang máy, không có điện thoại thật vất vả.