Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016

HÃY GỌI ANH BẰNG CHÚ



Hãy Gọi Anh Bằng Chú
          Vũ Giang

Rằng em nhé hãy gọi tôi bằng chú
Có khi nào tôi trách cứ em đâu
Bởi tình đời còn lắm những nông sâu
Gọi thế nào để đời mãi quý nhau…


Nếu tháng năm là đôi bờ ngăn cách 
Sự tuần hoàn không có mặt ở trần gian
Trên đời này không duyên nợ trái ngang
Thì màu đời, chỉ là mảng khô khan
Vua bỏ ngai vàng

theo nàng thôn nữ

Chuyện nỏ thần  Mỵ Châu  Trọng Thuỷ
Mất cơ đồ bởi cũng chỉ tại yêu
Say đắm mộng mơ, hệ luỵ cũng nhiều
Em với tôi  có một chiều lạc lối

Bên những vần thơ ngọt ngào nóng hổi
Kẻ làm thơ ai đếm tuổi bao giờ

Đi bên nàng hồn ngập một trời mơ
Bởi như thế,  thơ không hề có tuổi

Em với tôi như bóng hình rượt đuổi 
Khi vội vàng, bóng cũng vội vàng theo
Khi mệt nhoài bóng lững thững đi sau
Cứ như thế trên đời này em nhé…


Ngày hôm qua tôi gọi em là bé 
Ngày hôm nay em làm mẹ làm bà
Thời gian rồi sẽ mãi đi xa
Ai giữ lại, được bao giờ em nhỉ


Chỉ còn có tình người chung thủy 
Những ngôn từ tuyệt mĩ để mộng mơ
Gửi lại đời lưu luyến một vần thơ
Ta cùng giữ, như một tờ hôn thú

Và em nhé hày gọi tôi bằng chú 
Có khi nào anh trách cứ em đâu?

Năm tháng qua đi, sương phủ mái đầu
Vẫn mộng mơ như những ngày trai trẻ
Ngày hôm nay tôi gọi em là bé
Ngày mai thôi em làm mẹ làm bà.... 

Thời gian trôi ai giữ được bao giờ 
Có chăng còn chỉ là một vần thơ
Em hãy giữ, như một tờ hôn thú


Và em nhé hãy gọi anh bằng chú
Chẳng bao giờ.... anh trách cứ em đâu.!            
    Chiều hè Sài Sòn 
                        






       

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

TIẾNG LÒNG

EM !!!

Anh đã nghe
Tiếng lòng ai trăn trở
Giọt nắng chiều yếu ớt cũng qua đi
Cuối hoàng hôn
 nắng gửi lại điều gì
Nghe tiếng gió nói thầm thì với cỏ...

Trời chạng vạng chiếc thuyền tình bỏ ngỏ
Cây sào nghiêng đứng đó đợi ai về
Anh thấy mình lạc bước trước cơn mê
Trong kí ức mãi nhớ về một thuở...

Chỉ có con tim mới để dành nỗi nhớ
Sưởi ấm tình đời
ấm luôn cả giấc mơ...
Cuối chiều về mượn bút viết vần thơ
Gửi cho em những ngọt ngào thương nhớ

Anh vẫn biết vì cuộc tình mình dang dở
Lỡ một thời ta không kịp trồng Na
Để bây giờ ngồi ngắm những bông hoa
Khoe sắc thắm bên vườn nhà hàng xóm.

Vũ Giang