Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2024

GIÁ NHƯ

 GIÁ NHƯ 

                  Vũ Giang

            

Giá như ai cũng suy tư 

Trần gian không có hận thù gian manh 

Hành tinh không có chiến tranh 

Thái bình an lạc phước lành khắp nơi 

Đấy là chỉ giá như thôi... 

*     *     *

Giữ tâm lành là khó

Trong hành tinh bé nhỏ 

Cùng tồn tại trên đời 

Khác màu da tiếng nói 

Bóc ra vẫn "Con - Người"

*     *     *

Nếu phần "Con" thắng thế

Khác gì giống đười ươi

Nếu phần "Người" thắng thế

Ngàn đời mãi xanh  tươi.

*     *     *

Kẻ thích đẹp khoái chơi 

Kẻ tham lam lười biếng 

Kẻ hống hách làm càn 

Kẻ đức ít - ghế cao* 

Kẻ ít tài - nhiều lộc

       *     *     *

Người khiêm tốn dịu dàng

Người công minh chính trực

Người lấy Đức thắng Hung

Người chung tình - hiếu - nghĩa

Người cảm thông chia sẻ

             *     *     *

Giữ tâm lành là khó

Như bậc Thánh hiền từ 

Nếu ai cũng suy tư 

Trần gian này bớt khổ 

Nhìn nhau không hận thù .

----------------------------- 





*Trên đời có bốn cái lo: 

- Lo đức ít mà được - sùng ái nhiều 

- Lo công lập được ít mà được - hưởng nhiều bổng lộc . 

                                Khổng Tử

THU HÀ NỘI

 THU HÀ  NỘI 

      Vũ Giang

 


Mặt hồ soi bóng những hàng cây

Bóng liễu ru mình trong gió mây

Tôi đến thủ đô ngày tháng tám

Em về Hà Nội tiết thu bay

Vào thăm Phố Cổ lòng xao xuyến 

Viếng phủ Tây  Hồ dạ đắm say

Văn Hiến muôn đời vang vọng mãi

Hồn thiêng vạn thuở ở nơi này !

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2024

NÀNG KHÔNG CŨ

 NÀNG KHÔNG CŨ. 

Vũ Giang

Tôi tìm gặp  một bài thơ cũ 

Những ngôn từ những  tưởng ngủ lâu rồi.

Thật bất ngờ, lay động trái tim tôi

Ký ức ấy vẫn bồi hồi xao xuyến.

Khi gặp lại, lòng vẫn đầy quyến luyến  

Cứ ngỡ rằng rượu cũ sẽ không say

Thế mà sao đảo lộn đất trời này

Thơ không cũ và nàng đầy nét mới.

Ước trên đời nơi trái tim ta gởi.  

Trăm năm sau giữ luôn mới nghe nàng.

Dẫu nhọc nhằn  bao vất vả gian nan,

Vẫn rạo rực khi thấy nàng không cũ...!



Thứ Tư, 21 tháng 8, 2024

TIẾN VỀ SÀI GÒN

 NHỚ SÀI GÒN

Vũ Giang





Mỗi lần xa đất Sài Thành

Là bao nhiêu nhớ để dành cho em

Mỗi lần mơ mộng trong đêm

Là nghe thánh thót bên thềm tiếng Mưa.....*

Mỗi lần lưu luyến tiễn đưa

Làn môi nóng bỏng, như vừa say men

Những ngày xa - nhớ về em

Như cây lúa khát héo mòn chờ Mưa

Sài Gòn em của ngày xưa

Vừa đi tải đạn em vừa giao liên

Em như chim sáo dịu hiền

Bay trên đường phố,nối liền hậu phương

Em là Ngọc Sáng Quê Hương

Chia cho muôn nẻo tình thương ngọt lành

Để khi xa đất Sài Thành

Là bao nhiêu nhớ lại dành cho em ......

* * *

Em là hoa của ba Miền

Mà sao vẫn có nỗi niềm tư riêng

Không như Hà Nội hồ Gươm

Câu thơ tiếng nhạc vang lên để đời

“Dù đi khắp bốn phương trời”

Nhớ về Hà Nội những lời yêu thương…

* * *

“Nếu như không có dòng Hương

câu thơ xứ Huế giữa đường đánh rơi”

Nhiều lời thương thế Huế ơi !

Thầm mong được nhận những lời như em

* * *

Sài Gòn như ngọn lửa nhen

Đã từng “Quật Khởi” vọng tên sơn hà

Trước giờ chỉ biết xông pha

Vẫy chào trăm họ từ xa “Tiến Về”

Thanh bình trải khắp miền quê

Mong cho thơ nhạc tìm về với em!

Vũ Giang

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2024

NHẪN


MƯỜI  CÂU CHỮ NHẪN

Vũ Giang 

Nhẫn là rèn tính kiên trì
Nhẫn là để bước chân đi đúng đường
Nhẫn là để biết yêu thương
Nhẫn là để biết nhịn nhường trước sau
Nhẫn là để dạ bớt sầu
Nhẫn là không để khoét sâu hận thù
Nhẫn là giả điếc, giả ngu
Nhẫn là luyện trí để tu tâm mình
Nhẫn là để biết nhục, vinh
Nhẫn là để biết việc mình đúng sai .
                                        
               20/11/2011

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2024

TÌNH NGƯỜI QUA CHIẾN TRANH

 

ST.CÂU CHUYỆN CÓ THẬT
❤️
(Chuỵên kể của vợ lính)
Hai lão ấy là đồng môn, học hết phổ thông thì cùng đi bộ đội, ở cùng một đơn vị, vào sinh ra tử có nhau. Hết chiến tranh, cả hai cùng về theo nghiệp bút nghiên.
Tuy nhiên sau này chỉ một lão thành đạt làm Quan đứng đầu một Sở. Còn lão kia là chồng tôi thì chỉ là một công chức làng nhàng ở một cơ quan khác.
Một hôm vợ chồng tôi quyết định đến công sở bạn chồng tôi, xin ông ấy chiếu cố nhận cho đứa con duy nhất mới tốt nghiệp đại học vào làm nhân viên trong cơ quan ông ấy.
Mặc dù chồng tôi bảo rằng không cần quà cáp gì đâu, nhưng tôi không nghe, vẫn thủ sẵn một chiếc phong bao trong đó nhét gần như toàn bộ tháng lương của ông ấy.
Lão bạn chồng tôi vui vẻ tiếp vợ chồng tôi, khi tôi đưa phong bì thì lão cũng vui vẻ nhận và cho ngay vào ngăn bàn, hứa sẽ giúp vợ chồng tôi hết khả năng.
Về tới nhà, tôi cười mỉa nói với chồng:
- Anh thấy chưa, làm Quan thằng nào mà chẳng nhận hối lộ, làm gì có tình bạn chiến đấu thiêng liêng như ông tưởng, các cụ bảo rồi, trên đời làm gì có mèo chê mỡ.
Chồng tôi ngồi im suy nghĩ một lúc rồi buồn bã đáp:
- Thì cũng là tình trạng chung của xã hội hiện nay thôi em. Anh nghĩ nếu nhận một trường hợp khác thì chí ít nó cũng ra giá vài ba trăm triệu, mình là chỗ bạn bè, đồng đội, đến xin việc cho con có mấy triêu bạc, nó nhận giúp là may lắm rồi. Hơn nữa tự em đưa phong bì cho nó, chứ nó có đòi hỏi đâu, xin việc cho con thời nay có mấy triệu bạc thì ở đâu người ta nhận. Thôi, thế là quý lắm rồi chứ nó từ chối thì cũng chẳng có lý do gì mà trách móc được.
Sau đó ít hôm, lão bạn chồng tôi ghé nhà tôi chơi sau khi tan việc ở cơ quan.
Thấy lão xuất hiện, tôi nghĩ bụng:
- Kiểu này không ổn rồi chắc tại phong bì của mình nhẹ quá nên hắn đến từ chối hoặc kiếm cớ đòi thêm nữa chăng?
Sau một hồi trò chuyện, lão ta lấy từ túi áo ra một chiếc phong bì rồi nói:
- Việc của cháu xong rồi, tuần sau cháu có thể tới cơ quan làm việc, lúc nào cháu đến thì bảo cháu ghé chỗ mình rồi mình dẫn sang chỗ làm việc giới thiệu với mọi người luôn. Hôm nay mình mang trả lại vợ chồng cậu chiếc phong bì, vẫn còn nguyên niêm phong đấy, mình chưa bóc ra đâu, bóc ra vợ chồng cậu có khi lại nghĩ mình chê ít. Hôm đó mình nhận là để cậu yên tâm khỏi chạy nhờ thêm ai khác.
Vợ chồng tôi giữ lại ăn cơm, lão vui vẻ nhận lời. Bữa cơm thường nhật chẳng có gì mà hai lão vui vẻ lắm, cứ luôn miệng tranh nhau kể chuyện thời còn ở chiến trường, tôi ngồi nghe mà nhiều lúc cứ rưng rưng chực khóc. Những chuyện này bình thường lão chồng tôi có bao giờ kể cho tôi nghe đâu.
Khi bạn ra về, lão chồng chỉ vào mặt tôi sẵng giọng:
- Bà thấy chưa, không phải ai cũng xấu bụng như bà nghĩ đâu. Ông ấy là bạn học, là là đồng đội chiến đấu của tôi, một thời sống chết có nhau đấy, không có gì cao cả hơn tình đồng đội đâu, không tiền bạc nào mua được đâu.
Nói đến đây, lão đi ra sân đứng và cứ ngưới mắt nhìn lên bầu trời tối đen như đang nung nấu một điều gì đó.
Còn tôi moi khi chồng to tiếng - điều hiếm xảy ra ở lão - thì tôi bao giờ mắng át đi, nhưng lần tôi này chỉ biết rưng rưng im lặng cúi đầu nghe lão mắng.
Giờ thì tôi đã hiểu rằng: Tình đồng đội của những người lính nó thiêng liêng trân quý biết bao.
ST


Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2024

CHIỀU RƠI

 CHIỀU RƠI

Vũ Giang

Và ta đã

hơn một lần xao xuyến 

Bến sông xưa 

lưu luyến lúc không người

Nghe rì rào 

dòng chảy bóng chiều rơi

Làn gió thoảng chao hồn tôi khắc khoải....

Và hôm nay

 một lần quay trở lại 


Giọt nắng chiều

 còn vương mãi những ngày xưa.......